dimanche 17 avril 2011

Rì rào

     Còn 3 tiếng nữa là đến hạn nộp bài cảm nhận, và 6 tiếng nữa là bài thiết kế tour. Bây giờ thì salonpas dán 2 bên thái dương và một cốc cà phê gần cạn và chỉ dám uống nửa gói. Đầu ong ong chỉ muốn ngủ.
     Hôm qua đi biển, chẳng có gì diễn tả được sự thảnh thơi và sung sướng của một kế hoạch bất ngờ ấy. Đúng là tất cả những kể hoạch mà tôi đặt ra, dự định cho dù trước 1 tuần hay cả tháng thì thường chẳng mấy khi thành, còn những kế hoạch mang tên bất thình lình thì chình ình rơi xuống. Để cho niềm vui càng vỡ oà đến ngỡ ngàng.
      Về đến nhà, tắm với một tấn cát, kiểm tra mail, mở fb, xem ảnh chụp biển và đi ngủ sớm 7h tối, hẹn 2h dậy làm bài. Và cơn mệt mỏi cuốn đi trong giấc ngủ, báo thức chẳng nghe thấy gì. Thế mà đúng 3h lại tỉnh dậy, cái sức mạnh của bài tập nó ám ảnh vào tâm trí đến mức ấy. Thế cũng tốt, còn hơn là chẳng màng gì mới nguy hiểm. Và 3h lò mò dậy ăn mì, cafe, trà đào. Lẩn thẩn mãi rồi 3 tiếng trôi qua mới được vài chữ. Hai mắt thì như muốn rủ nhau đi nghỉ riêng bỏ mình lại.
      Làm rơi chiếc nhẫn kỷ niệm chuyến đi chơi xa cùng mẹ. Hơi tiếc cũng nhiều, cảm giác trống vắng ở tay làm càng dễ nhớ về nó, nhưng tự an ủi rằng, đó cũng là một kỷ niệm đẹp khi tặng cho biển một phần của tôi. Chuyến đi chơi đúng vào tuần kinh khủng và áp lực nhất.
      Phải cảm ơn "Đà" mã nhóc hoàng tử chứ nhỉ ;-)
      Quay về với fr nào.


Biển gọi tên ta biết bao lần. 18042011

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire