jeudi 26 décembre 2013

Thứ năm ngày 26 tháng 12 năm 2013, những ngày cuối năm

Tôi quyết định phải viết gì đó. Tôi muốn viết nhưng cái thói lười viết lâu này đã thành hư hỏng. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, vật lộn qua lại vì đồng hồ sinh học lại lệch nhịp, biết bao câu chuyện, ý tưởng, suy nghĩ ùa đến tôi lại tự nhủ sáng dậy mình sẽ viết lại bằng hết. Ngày qua ngày, đêm nối đêm, tôi vẫn chưa viết thêm được chữ nào. Tôi bắt đầu ít viết từ khi không còn ở một mình, tôi không có khoảng thời gian riêng chính xách là tôi thấy không thoải mái khi có người bên cạnh. Không phải tôi ngại ai nhìn thấy hay đọc được, dù đúng là tôi viết ở đây cho mình tôi đọc, mà là tôi không có cảm hứng/cảm xúc để viết. Tôi chỉ có thể nghĩ ngợi khi có một mình.

Sáng này, à không trưa chiều nay, một rưỡi trưa chào bình minh, bật fb thật may mắn khi nhìn thấy bài post của theoyeucau, đã lâu lắm tôi quên mất nghe radio theoyeucau và đặc biệt là Cảm xúc cuộc sống, đã hơn một năm rồi. Vậy là nghe liền hai số, lại vừa nghe vừa mỉm cười mỗi lần thấy tâm đắc và đúng ý, và nhận ra mình vẫn còn trẻ.

Tôi có một danh sách những việc cần làm và muốn làm vì chẳng mấy khi có thời gian rảnh rỗi và quan trọng là thảnh thơi ít lo nghĩ vào thời điểm này:
- học (tiếp) tiếng tây ban nha
- viết thư cho Harmonie, trả lời thư của Chahit, hỏi thăm 2 bác già Nz, gửi mess cho vài người.
- viết blog về những người tôi đã gặp nửa cuối năm 2013, rất nhiều con người thú vị đã đến - đi qua đời tôi
- viết Cv để tìm một công việc mới, có lẽ là full-time, tôi đã định tiếp tục làm việc một cách xa xỉ: chỉ làm công việc part-time mình thích vì... vui như tháng 8 vừa qua, vì mỗi sáng thức dậy sớm dù đêm trước ngủ muộn vẫn hăm hở háo hức đến nơi làm việc. Nhưng tôi đã quên mất rằng tôi đang là một con nợ khổng lồ, tôi phải đi cày, đi cày trả nợ.
- lê la trên mạng tìm việc
- những bước tiếp theo về lettre de motiv, những giấy tờ hồ sơ cứng, khai online, những lá thư để có thể xin được một khoản tiền giúp tôi có cơ hội đi học ở một nơi đắt đỏ vượt quá khả năng tài chính của gia đình.
- đọc những cuốn sách dang dở với hy vọng hoàn thành cái challenge của goodreads, nhưng chỉ còn 4 ngày nên tôi không hy vọng đọc được hết 13 cuốn để hoàn thành chỉ tiêu; thôi tự nhủ chất lượng hơn số lượng, tôi sẽ đọc được cuốn nào hay cuốn đó.
- tết dây, đan vòng cho rất nhiều người tôi muốn tặng.
- đi mua mặt giả cổ (để làm vòng), qua hàng bồ mua thêm dây, tiện thể ghé l'espace xem điểm và hỏi về tài khoản dossier trên campus.
...
cỏ bốn lá may mắn cho những người tôi thương yêu
và cho cả chính tôi.

Một năm 2013 đã chuẩn bị đi hết những con số cuối cùng, từ giữa năm mình đã muốn giăng một stt FB mà mình vốn ít khi cập nhật FB: một trong những quyết định sáng suốt nhất của năm là bỏ công việc đầu tiên (ở HV), mà sợ các chị đồng nghiệp cũ và giờ vẫn đang làm ở đó buồn nên thôi. Tự nói với mình vậy. Một năm với rất nhiều biến động, những quyết định, những trải nghiệm những điều mình đã làm được, những cảm xúc mình đã trải qua, thực sự là một năm dài và đáng nhớ. Năm 2013 bắt đầu từ đêm 30/12 dương lịch ngồi một mình viết lách trong căn phòng xinh đẹp ở YH và nỗi buồn khi mình không có nhà của mẹ, nhưng năm của mình chỉ thật sự bắt đầu từ khi mình quyết định bỏ việc vào ngày 20/5. Để từ ngày đó, sau những ngày tháng lê la rì lách để thật sự tận hưởng sau 8 tháng ì ạch ở một nơi mà câu thần chú để mỗi ngày đi qua là: cố gắng lên vì tiền, vì tiền. Để bắt đầu bằng đóa hoàng hoa rực rỡ bà mua cho cháu mừng ngày cháu nghỉ việc và từ sau đó những lần nghỉ việc tiếp bà bắt đầu chán hân hoan. Để tiếp nối những ngày mưa nằm nhà xem phim cày phim vì vẫn còn tiền, khi túi bắt đầu nhẹ dần đến rỗng bắt đầu đi làm partime, đi học để tiếp nối ước mơ dang dở...

những ngày tháng 9


Mở cuốn sổ tay ghi những điều muốn làm/mơ ước/mong muốn và tích vào được vào điều mới lại khiến mình có thêm động lực với cuộc sống này.

"Càng sống được giống như trong giấc mơ thì đường đời càng trùng hợp với mục đích muốn đạt đến trong đời." trang.102, Nhà giả kim, Paulo Coelho.



Không phải mình đóng dấu trong đầu những mục đích để ngày đêm nghĩ về nó, thực hiện nó, mình đã quên bẵng những gì mình muốn đi. Nhưng rồi cuộc đời đưa đẩy, định mệnh dẫn lối mình đã theo bước những mong ước và một ngày nào đó nhìn lại mình mới biết rằng mình đã làm được điều mình đã tưởng là xa vời. Vậy nên cứ vươn tay lên, cứ giương cung bắn, không chạm tới mặt trời thì cùng hái được những vì sao hoặc không ít nhất cũng để lại dấu mũi tên kinh hoàng cho chiếc khinh khí cầu nào đi lạc. Và đôi khi, hái được sao mới biết chúng không đẹp như ta tưởng (lấy ý từ truyện Doremon).