samedi 6 juillet 2013

Hoàng hoa

Con đường hoàng hoa
Em mang hài lục

Con đường bạch cúc
Em mang hài hồng

Con đường sầu đông
Em đi guốc tía


Anh ngồi thấm thía
Cội sầu trổ bông


Guốc tía - Phạm Thiên Thư

hoàng hoa đã tàn hết cả
Tự nhiên buồn thế. Buồn thấm hết cả vào ruột gan đói mèm, làm thân thể cũng muốn rủ xuống. Hết Love me lại đến Do you của Ruma dìu dặt trong lúc những cơn gió lang thang thỉnh thoảng sà vào từng cơn mát lành. Cái thứ buồn vương giả như một tiểu thư khuê các không biết làm gì hay nghĩ gì nên đành sinh ra buồn cho có việc này, buồn... cười. 
Hay là vì bạn nhỉ - người mua bó hoàng hoa kia cùng hai túi cháo đến - vừa mất đi thứ bạn chưa từng có. 
"between blue and violet
hard to identify

in the rainbow
i mean
when it lies btw blue and violet
with other colors
like my feelings now", bạn nói vậy.

Sáng qua đến nhà bạn vì đối thoại lệch pha, tưởng sáng cùng nhau đi lăng Bác vì lâu lắm lắm rồi mình không vào gặp Bác. Rồi muộn, chuyển thành đi cắt tóc tém cho mình, về nhà nấu canh xương sấu chua sau lăn quay ra ngủ đến chiều tối, đưa bạn về xem bạn cán mì rồi luộc trộn ăn xong được gói một túi mang về. Đêm qua 3g sáng ngủ mà sáng nay 7g đã dậy, mấy tuần nay toàn dậy sớm, dấu hiệu tuổi tác thật rồi. Vậy là uống cốc chanh mật ong làm bữa sáng rồi đi bảo dưỡng cái xe, bảo với anh dắt xe vào bảo dưỡng là em nó chỉ có 1tr thôi anh chỉ thay thứ nào cần thiết giúp em. Rút quyển sách thủ sẵn ngồi phòng chờ đọc được lúc thì bên cạnh một bạn cắm cúi vào sờ mát phôn chơi điện tử bật loa ngoài cỡ to. Thế rồi lúc được gọi ra thanh toán hết 980k phụ tùng (sau khi cân lên hạ xuống đủ cần thiết), chưa biết nên vui hay buồn thì một tiếng sau hóa đơn chính là 1tr350. Đi đổ xăng, mua mấy đồ tạp hóa, lấy áo dạ chỗ giặt đồ, về đến nhà đổ cái ví ra thấy cơn đau đầu ùa đến ngay được - phản xạ có điều kiện mỗi lần thấy mùi tiền nong số má. Chui vào tủ lạnh lôi ra được chỗ canh chua cũ nấu lên thả gói mì vào xong bữa trưa. Lôi Máu hiếm của PHN với lối viết hơi mùi tây hóa, những câu văn chau chuốt, lối so sánh (cố gắng) độc lạ đến thành vô lý và hoang tưởng. Úp tờ tranh dùng để kẹp sách lên mặt rồi ngủ quên, vùi mình trong cái nằng oi ả hắt qua rèm, 4g kém tỉnh dậy, ngơ ngác váng vất đau đầu. Lướt qua xem SG commentary vô bổ, thơ thẩn đọc mấy trang tiểu thuyết tiếng pháp chả hiểu gì chỉ để đỡ quên giọng mình. Rồi ngồi lên đồng tới giờ, thôi đi tắm, lải nhải thì biết bao giờ mới có hồi kết. Đi tắm cho xinh xẻo sạch sẽ nhìn mỹ nhân trong gương là qua hết cơn buồn.