jeudi 28 avril 2011

Não rỗng

    Giờ này. Sắp phát điên.
    Bật Apologize nhưng phải đúng cái clip, nghe đi nghe lại. Với một cốc chanh leo mới pha. Đầu óc thì rỗng tuếch, rapport và bài tập, cả 2 đều chưa làm. Chẳng hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì nữa, vì thực tế thì chẳng hề nghĩ gì. Tính từ tối qua sau khi ngủ được 5 tiếng cộng thêm 30 phút lúc chiều ngủ vạ vật ở nhà Hb thì cho đến giờ chưa được ngủ thêm tí nào cho ra giấc ngủ. Cái giấc hôm qua lúc nào  cũng chập chờn, rình rập.
    Bây giờ thì không can đảm để ngủ, nhưng ngồi đây thì bài tập vẫn chưa làm.
    Tạt qua viết blog một cách gấp gáp như cách giải toả áp lực.
    Cảm giác đuối thật sự. Không phải vì nhiều bài, mà vì thât sự, lần đầu tiên thật sự không biết nó đang là cái gì. Cái gì cần phải làm. Chơi vơi. Chới với.



    Đã thế thì hôm nay lại là một ngày dài vui-mệt-nghỉ, thứ gì cũng có.
    "Phược làng"

mercredi 20 avril 2011

Ẩm

    Vừa chuẩn bị viết mấy dòng này thì có điện thoại, đọc tên người gọi mà tôi hoang mang, giờ này mà gọi thì hơi bị sợ - tôi nhấc máy ngay (thói quen với số này là không bao giờ nghe). Phù, vì sao tôi sợ? Vì tôi sợ thằng bạn thông báo: mày ơi lên thi!!! Mướt mồ hôi. May mà chúng nó chỉ rủ rê đến nhà đứa bạn đàn đúm ăn uống. Vốn lười nhác, lại vừa tắm xong, cũng muốn thảnh thơi chút nên chẳng muốn đi, tí nấu mì ăn cũng được.
     Đang định viết cái gì mà thành cái này...!
***
    Đang nghe If của TY - soundtrack của một phim không xem, nhưng rất thích bài này. Lúc tắm xong, đứng lau tóc cho khô, chợt nghe thấy giọng đọc lồng tiếng cho phim hay chiếu lúc 6 giờ chiều ở Vtv3, nghe loáng thoáng thì là phim Tàu. Bỗng nhiên thấy nhớ nhà, nhớ một cách nhẹ nhàng. Nhớ những giờ này ở nhà sẽ vừa làm gì đó có thể là nấu cơm hay giúp mẹ nấu cơm hay tắm,  và chạy ra chạy vào hóng ti vi. Và đôi khi vốn không ưa phim Tàu nhưng thằng em đang xem nên sẽ vẫn chăm chú... hóng theo. Và thế là gọi về cho mẹ. Mẹ đang nấu cơm. Em xem ti vi. Bố chắc đang tắm.
     
     Còn một điều nữa khi nghe bài If này.

     Dạo này tự nhiên có cảm tình với một người khác giới. Lạ thật. Chưa từng gặp nhau. Nhưng với những gì tôi biết về người khác giới này thì tự nhiên tôi có cảm tình. Chỉ thế thôi. Lớn rồi mà còn ẩm ương thế này. Chắc cũng chỉ là nhất thời suy nghĩ và ấn tượng, chắc cũng chóng qua thôi. Nhưng phải nói là tôi thích cái sự vừa mạnh vừa yếu, vừa vui vừa hiền, vừa ngây ngô và khô khan của người khác giới này. Nói ra nghe thật buồn cười, chả hiểu chính mình đang miêu tả cái gì nữa. Ẩm ương hết sức.

     Đã lâu lắm rồi không có cảm tình với một người khác giới nào, nên cái cảm giác này cũng hay ho. Lạ lùng như một món ăn lâu rồi không ăn, giờ tình cờ nếm lại thấy nó hoá ra vẫn ngon lành. Cũng may rằng người này ở xa xôi. Không muốn thì sẽ chẳng bao giờ gặp. Bây giờ đang cảm thấy cảm giác là thật, cảm tình là thật nên thấy tha thiết lắm. Biết đâu sau này  nghĩ lại đọc những dòng này lại tự cười mình. Ai chẳng có những lúc ngớ ngẩn ẩm ương thế này. Kể ra cũng hay, thế mới biết tôi vẫn còn cảm xúc với người khác giới. Và vì chẳng ở gần nên ngại ngùng cũng chẳng cần thiết, tôi nói luôn với người khác giới rằng (nói ngay lúc cảm thấy muốn nói ngay nhất, sợ rằng qua lúc bốc đồng ấy rồi là chẳng có can đảm nói ra): có cảm tình... 
     Tôi cũng không rõ cảm giác của người khác giới lúc ấy thế nào. Chắc có chút bất ngờ, ngạc nhiên và lạ lùng. Vì chưa từng gặp nhau. Chắc cũng hơi viển vông nữa (Bật đi bật lại bài If mãi)... Tôi cũng chưa nói rằng: đừng lo, chắc chỉ một thời gian thôi sẽ hết. Người khác giới và tôi trước nay chỉ như những người quen chứ không biết. Quen nhau trong cùng một tập thể chung một sở thích, nên những gì để nói chỉ là sở thích ấy. Vì không gặp nhau nên cũng không biết gì nhiều về nhau, nhưng đúng ra rằng tôi biết về người khác giới ấy chắc nhiều hơn người khác giới biết về tôi. Vì người ấy mở lòng vui vẻ hơn tôi. Có lẽ vì thế mà tôi có cảm tình chăng?! Chắc là thế rồi. Cái cảm giác của "có cảm tình" này nó diễn ra lâu lắm, chưa hẳn là thích. Chỉ là thấy người khác giới chuyện này hay nhỉ, làm được cái này cái kia, suy nghĩ thế này thế kia, thú vị thật... Dần dần dà dà nhận ra rằng bản thân mình quá là quan tâm đến người ấy một chút nhiều hơn. Thế là chợt nhận ra mình có cảm tình.

     Tôi không biết nếu bây giờ tôi nói với người khác giới rằng: đừng lo, rồi sẽ chóng qua thôi, thì người ấy có buồn không. Nếu là tôi chắc tôi cũng thấy hơi buồn, và buồn cười. Cảm giác như câu chuyện của mấy đứa mới lớn. Mặc dù tôi thì cũng vẫn chỉ đang lớn. Những phản ứng bây giờ của người khác giới với tôi đúng với những phản ứng của "một người biết một người thích mình". Quan tâm những điều xưa nay chưa bao giờ thèm để ý, nhìn thấy bóng dáng nhau là thấy không yên, nói chuyện nhiều hơn (cho đỡ ngại) dù trước nay chưa bao giờ nói chuyện nhiều.
Capture of CS
     Chỉ có thể nói một từ. Lạ lùng. Tại tôi thôi. Nhưng tôi thích sống thật với cảm giác của chính mình. Không nên giấu giếm. Nhất là với một thứ tình cảm chân thật.
      Bỗng nhiên muốn mình thích mãi...
***
     Tuần căng thẳng nhất đã qua. Nhưng những việc phải làm vẫn còn, chỉ là mật độ được giảm xuống. Cuối tuần này lại thi một môn nữa, còn một cái chứng chỉ chưa thi để lấy được. Trì trệ khủng khiếp. Sao cảm giác lúc nào cũng thấy mình vội vàng sợ hãi thời gian. 
      Mỏi mắt rồi nghỉ thôi.
      Cái bài này viết nhảm thật.

lundi 18 avril 2011

Rì rào... mưa đầu tuần

     Chiều nay rất là buồn ngủ và nhìn hơi héo, nhưng thực chất thì mọi việc đã hoàn thành và sức khoẻ cũng hoàn toàn bình thường. Làm sao người ta có thể rạng rỡ sau một ngày hoạt động 100% công suất cho lặn ngụp, uống no nước mặn chống viêm họng, đi bộ 15 phút dưới nắng chang và 20 phút bus về đến nhà, ngủ miệt mài mà vẫn tự gọi bản thân dậy cho hai cái bài tập kè cổ. Phải cho con người xẹp hơi tí chứ.
     Nói là nói thế vì hôm nay đến lớp, mấy đứa bạn nhìn thấy dán salonpas (quên không bóc - làm bài xong muộn bay đi học luôn) cứ hỏi thăm là ốm à, phát ban à (đang có dịch), tiếc là số calo dư thừa của một con ngựa còi như tôi không cho phép lăn ra ốm được đâu. Ngủ chưa đã, 9h kém 20 làm xong bài cảm nhận, bay lên khoa nộp bài với hạn lúc 9h. Lại phi về nhà, đi qua mua 2 gói xôi ngô cho bữa trưa tiếp tục chinh chiến cho bài tập tiếp theo. Hạn là 1h chiều. Ôi phục chưa. Và đúng 1h20 hoàn tất dòng cuối cùng, copy ra usb, lại bon bon xe đến trường cho 4 tiết buổi chiều. Bây giờ mới có lúc mà thảnh thơi viết mấy dòng blog này.
       Hôm qua đi biển nắng vừa đủ độ, không chói chang gắt quá, chỉ vừa cho da mấy đứa con gái cháy nắng đỏ rực như miếng thịt hơ trên bếp than củi. Buồn cười thật, lần đầu tiên biết cảm giác cháy nắng đến bỏng rát. Tắm biển lúc 11h trưa và 1h chiều thì còn gì để hỏi. Thế mà sáng nay bước chân ra khỏi phòng thì lấy mưa rả rích lích chích tưởng mình nhìn nhầm. Rồi trưa thì ào ào rầm rập, không tin được là hôm qua nắng tưng bừng thế. Đúng là thời tiết của cái Làng to này quá thất thường, luôn biết là thế mà vẫn cứ phải thốt lên đến lạ (hết soffell bôi bọn muỗi oanh tạc ác quá).

Photo by Vine
Location: Thuan An Beach

       Được nghỉ 2 tiết sau môn Tourisme vì thầy bị ốm. Cái câu chuyện của Monsieur hôm nay làm tôi vướng bận. Không thản. Đúng hôm nay rất chăm chỉ và nỗ lực cho cả chơi và học thì lại gặp chuyện này. Cảm giác của sự bất lực không đáng có, sự xấu hổ không đáng chịu, tủi phận thay cho cả một số đông, và chút giận hờn của  kẻ bị đánh đồng với số ít, cảm giác đau một chút khi để lại vết sẹo xấu xí trong ký ức của một người nước ngoài  về con người - đặc biệt là người trẻ vietnamien này. Tất cả làm tôi mệt mỏi và có lẽ sẽ giữ cảm giác hững hờ, lạnh nhạt tiếp với mọi người nếu không được nghỉ 2 tiết sau. Và đây cũng là lúc tôi nhận ra thế nào là câu "hết thuốc chữa" khi tôi tự đấu tranh với bản thân để bào chữa cho cái vết xấu xí, cho cái hành động đáng xấu hổ mà họ gây ra. Có thể vì tôi quá nông cạn và cũng chưa đủ lý luận, tôi chịu thua. Họ bị kết án xấu xa trong suy nghĩ của tôi, khó có thể nhận sự khoan hồng.
      Lâu nay tôi vẫn nghĩ, những lời nói đúng, nói có lý sẽ khiến người ta hiểu ra. Nhưng có lẽ lúc này tôi mới hiểu hết rằng không phải ai cũng hiểu được mọi lời nói cho dù họ có cùng chung ngôn ngữ, chung sắc tộc. Có những kẻ sống với đời này hời hợt và ngu ngốc vô cùng. Những kẻ chẳng cần có liêm sỉ hay sĩ diện, dám làm mà không dám chịu. Cắn cỏ giả cừu. Thôi thì tôi trước nay vẫn mang tiếng "sĩ diện hão" thì nay tôi cũng xin nhận, giá mà ai cũng có sĩ diện hão thì đời này cũng bớt được vài thứ chướng tai gai mắt.
      Tự nhiên muốn nói chuyện gì thế nhỉ. Đúng ra đã muốn viết những dòng này, thậm chí ức chế hơn từ lúc ở trường về, đã muốn mau mau về nhà để trút hết vào đây. Thế mà lẩn thẩn mấy việc vặt mà bây giờ mới hành được.
***
     Nấu một  nồi cháo - hoá ra thì lại không dễ nhưng tôi tưởng. Mệt phết đấy. Nấu có khoảng nửa bơ gạo, cho nước cao gấp 3 lần bình thường thế mà  vẫn thiếu nước trầm trọng như hạn tháng 7. Đi đun ấm nồi cháo lên đã. Phải tưới tiêu thêm ít nhất 4 lần, tức là thêm gần cả lít nước mới thành được thứ cháo vẫn hơi đặc. Hay vì trót tham cho nhiều gạo nếp quá nên cháo cứ dẻo dẻo như cơm nát. Khổ thế đấy. Thôi tác phẩm đầu tay thế cũng là khá rồi. Định gọi về cho mẹ mà may có bạn niềng răng chỉ cho tí. Thế là may không đi tong cái nồi cơm điện. Ăn với ruốc mẹ mới gửi. Chẹp. Còn gì vui thích hơn. Thèm ăn xôi quá, mà cứ sợ trời nóng ăn nhiều xôi lại nhiệt toe toét cái lợi. 
      Mấy hôm nay tìm được mấy bản cover của mấy anh Mỹ gốc Á, hay phát sốt, mặc dù các anh anh nào cũng đẹp trai lai Mỹ chết người - giống anh Mr Hong của LSH. Nhưng mà cũng đã qua cái tuổi mơ mộng rồi (nói thế chứ cũng còn khoái nhìn mấy anh lắm!). Hát hay vô cùng, bản mix nào cũng tuyệt, thực sự tôi điêu đứng nhất không phải ở mấy anh bạn mà là một cô bé. Ôi. Ch. Grimmie!!!

Lan man tản mạn rồi. Stop thôi. Vừa lúc cháo sôi. Ăn thôi ăn thôi. Itakimasu. Thèm trứng. Ực.
18042011

dimanche 17 avril 2011

Rì rào

     Còn 3 tiếng nữa là đến hạn nộp bài cảm nhận, và 6 tiếng nữa là bài thiết kế tour. Bây giờ thì salonpas dán 2 bên thái dương và một cốc cà phê gần cạn và chỉ dám uống nửa gói. Đầu ong ong chỉ muốn ngủ.
     Hôm qua đi biển, chẳng có gì diễn tả được sự thảnh thơi và sung sướng của một kế hoạch bất ngờ ấy. Đúng là tất cả những kể hoạch mà tôi đặt ra, dự định cho dù trước 1 tuần hay cả tháng thì thường chẳng mấy khi thành, còn những kế hoạch mang tên bất thình lình thì chình ình rơi xuống. Để cho niềm vui càng vỡ oà đến ngỡ ngàng.
      Về đến nhà, tắm với một tấn cát, kiểm tra mail, mở fb, xem ảnh chụp biển và đi ngủ sớm 7h tối, hẹn 2h dậy làm bài. Và cơn mệt mỏi cuốn đi trong giấc ngủ, báo thức chẳng nghe thấy gì. Thế mà đúng 3h lại tỉnh dậy, cái sức mạnh của bài tập nó ám ảnh vào tâm trí đến mức ấy. Thế cũng tốt, còn hơn là chẳng màng gì mới nguy hiểm. Và 3h lò mò dậy ăn mì, cafe, trà đào. Lẩn thẩn mãi rồi 3 tiếng trôi qua mới được vài chữ. Hai mắt thì như muốn rủ nhau đi nghỉ riêng bỏ mình lại.
      Làm rơi chiếc nhẫn kỷ niệm chuyến đi chơi xa cùng mẹ. Hơi tiếc cũng nhiều, cảm giác trống vắng ở tay làm càng dễ nhớ về nó, nhưng tự an ủi rằng, đó cũng là một kỷ niệm đẹp khi tặng cho biển một phần của tôi. Chuyến đi chơi đúng vào tuần kinh khủng và áp lực nhất.
      Phải cảm ơn "Đà" mã nhóc hoàng tử chứ nhỉ ;-)
      Quay về với fr nào.


Biển gọi tên ta biết bao lần. 18042011