dimanche 21 août 2011

Thu

     Phòng chưa dọn, ngồi giữa ngổn ngang đồ đạc, nghe đi nghe lại Người hát tình ca và ăn bánh mặn vì chắng có gì để nấu cho vào bụng. Nhắn tin cho một nàng bảo nấu cơm tối cho ăn cùng với, thì nàng ta bận đi ăn uống đàn đúm rồi, nghĩ đi nghĩ lại chắng có ai ngoài nàng ấy nấu cho mình được. Buồn tập 1. Bài nào UL hát cũng da diết, thiết tha, nghe thích lỗ tai lắm, nhưng ghét một nỗi. Khiến mình vơ vẩn. Buồn tập 2.
     Xe chưa sửa. Cả ngày chưa có gì ăn. Sáng mai 7h học. Nhưng thật sự đây là lần đầu tiên mình xuôi ngược mà tâm thanh thản thế này. Vì sao mọi thứ mình chưa làm mà mình vẫn còn ngỗi đây viết thế này? Là ví dụ điển hình cho những lần đầu tiên ấy.
     Lần đầu tiên mình vào học sớm thế này khiến ai cũng sốc. Lần đầu tiên mình đi với tâm trạng nhẹ nhàng yên ả. Ngược xuôi là lẽ thường khi mình không có gì vướng bận, khi nó đã là một phần của mình thì sao mình phải chối bỏ. Có những thứ đơn giản nhưng khó khăn để nhận ra.

     Thấy mình phong lưu trong suy nghĩ.

***
    Lát nữa mình sẽ đem sửa đi sửa rồi, đi mua gạo, mua 2 quả trứng. Rồi mình vo gạo, rửa sạch trứng, cho tất cả vào nồi cơm điện cắm lên. Thế là có một bữa tối đủ cơm đủ món ăn kèm với nước tương. Và bật Người hát tình ca cho đến khi phát chán không dám nghe nữa trong lúc dọn phòng. Và đêm sẽ nhét tai nghe nghe cho đủ một vòng từ Nhớ mưa đến bộ bốn Bức thư tình và lại... Người hát tình ca. Rồi chìm vào giấc ngủ để sáng mai 7h đi học. 

    Cuộc sống sẽ từ từ đi về cái guồng của nó. Vẫn thế. Chỉ có mình là hơi khác ;-) Và lần này mình thích thứ khác biệt từ bên trong này. Những dự định (tránh không dùng từ kế hoạch) sẽ dần dần cần giải thích và thực thi. Tạm thế đã.

***
    Bài ca đó là tôi, sáng nay mùa thu ghé qua.
                                                                        Và tôi biết mình say. 
                                                                        Say trong bờ môi sướt mướt.


    Bài ca đó là em, thấy trong lòng da diết hơn. Tôi muốn đốt lời ca, khi tâm hồn đang cháy lên.


Nắng sau mưa gọi mùa thu tháng 8.
Taken by me.



Tôi rời thành phố này đến một thành phố khác.
Rời mùa thu vào một chiều nắng gắt sau mưa.
Với những hẹn ước quay về.

8/2011

jeudi 18 août 2011

Ôi cô gái, em tìm ai trong nỗi nhớ không màu?

        Muốn viết cho những ngày qua không vội này, dù bận bịu dù gấp gáp với những thứ chỉ có tên là "chơi", những những điều lần đầu tôi làm, những cảm xúc lần đầu gặp, khiến tôi muốn lưu giữ. Loanh quanh mỗi khi có hứng lại làm một vòng net mới quay sang viết thì cảm xúc đã bay đâu hết.

        Càng ngày tôi càng nhận ra cái câu "người trẻ nghiện thứ có tên cảm xúc" đúng với tôi, tôi luôn cần một thứ cảm xúc để giúp bản thân tồn tại. Như tôi đã nói với một cô gái đêm qua: Tôi là người sống bằng cảm giác nhớ thương, nên tôi nuôi dưỡng nó. Và với những cảm xúc hỗn loạn của ngày hôm qua khi nó tình cờ trỗi dậy, tôi thấy phát rồ với chính mình, với thứ cảm xúc chính tôi không kiềm chế được, không nắm giữ được.
       Đang nghĩ nên xuống rót nốt chỗ vang còn lại lên uống.
     
      Những ngày vừa qua, tôi sống hừng hực, cháy như một ngọn lửa, hết mình gặp gỡ, giao tiếp, hò hẹn... Và chính tôi  cũng giật mình vì... sợ. Tôi chợt nghĩ, sau đó, tôi sẽ thế nào? Tại sao tôi lại cháy thế này? Bỗng nhiên cháy hừng hực thì sau đó sẽ là gì? Tôi sợ. Một ngọn lửa sau khi cháy sẽ là tàn tro.

      Vụn vặt của những cảm xúc. Tôi tự khiến mình nhớ thương dằn vặt, tôi tránh nhìn một cái nick online, một cái tên rất thân quen, một con người tôi biết quá rõ. Mà giờ đây tôi sợ, chỉ vì những ảo giác - mà có phải là ảo giác do chính tôi gây ra vì cơn nghiện cảm xúc của mình. Bao nhiêu cho đủ, bao lâu cho vừa. Tôi không có một người cho riêng mình nên tôi tìm kiếm nhớ thương ở mọi nơi, ấp ủ từ mọi người. Tôi nuôi dưỡng chăm nom "nó" như một con chó con, để nó quẩn quanh bên tôi. Và tôi nhận ra, là cá nhân - là tôi đang nuôi tôi sống.

        Tôi đang đợi quay về với guồng quay cuộc sống để tôi không còn những thứ cảm xúc hỗn loạn này. Hôm nay, là lần đầu tiên sau rất nhiều lần tôi thấy mình nhẹ nhõm trước con đường sắp đi. Tôi chưa có được cảm giác này, phải thừa nhận như vậy, và tôi cũng nhận ra tôi quan trọng hóa vấn đề. Tôi nhấn chìm tôi trong lo lắng, hồi hộp không yên, nhưng tất nhiên những điều giữ cho riêng mình nên chẳng có ai vỗ vai tôi nói rằng thoải mái lên, ổn cả mà. Một điều vô cùng đơn giản mà rồi chính tôi lại tự nhận ra cho mình. Tự cười với mình mãn nguyện.

        Và tôi hát thầm.

         Mai em ra đi em phải thật vui lên nhé!

mardi 9 août 2011

Tự vấn (sai dấu là nguy hiểm đấy)

          Phù, cuối cùng cũng vào lại được, chiều này vào đây lải nhải một mình thì thấy bị chặn kêu IP I Piếc gì đấy, may mà giờ lại bình thường cân đường hộp sữa.
          À cũng chẳng có gì to tát, chỉ vào để nói mấy câu này cho khỏi quên thôi.

1. Mắc bệnh sợ một mình sau một thời gian nhiều mình. Hậu quả của giai đoạn đối thoại cao để phục hồi và trùng tu khả năng giao tiếp vốn có. Độc thoại với bản thân rằng, ân tình đã trao là khó dứt, biết thế nên đừng có trao. Nói là một chuyện, trái tim và khối óc xưa nay vốn vẫn bị coi là hai cơ quan phụ trách hai phạm trù mà người ta có thể gọi là đối nghịch trong một vấn đề chung nào đó. Và bản thân con người thường lấy trí óc để cố gắng điều khiển trái tim. Như hai con đường đứng mãi cứ phân vân bước về phía muốn hay phía nên.
    Kéo theo đó là: ở một mình thấy cô đơn, mà ở ngay giữa nhiều người vẫn thấy cô đơn. Cảm giác bứt rứt, bức bối khó chịu, ngay cả khi nằm một mình giữa căn nhà nhiều người qua lại chuyện trò. Căm ghét cái thứ cảm giác vô lý này.

2. Nghĩ mãi về một chuyện đã qua, một người đã làm một điều khiến mình khó quên. Khó quên là đương nhiên với những gì đã xảy ra, nhưng thật sự muốn cảm thấy bình thường là hơi khó mặc dù đã cố gắng, đã thể hiện là không có gì xảy ra. Nhưng bản thân thì vẫn nghĩ ngợi. Chỉ là nhạt là phai, biết thế nhưng vẫn khó chịu khi đi nơi này, nhìn thứ kia lại thấy đầu mình nghĩ đến từ bao giờ rồi, lại tự đập vào đầu mình một cái rằng vớ vẩn. Vấn đề ở chỗ là giữa mình và người này chả có thứ tình cảm nam nữ nào người ta hay có. Thế mới đáng nói. Thà thích đã đành.

3. Nói một mình không ai nghe, còn hơn nói giữa đông người mà không ai nghe.

    Chốn này và vài chốn khác thú vị là ở chỗ đấy.

* * *
    Tối nay cà phê trứng Giảng ở Yên Phụ, cuối cùng cũng được cà phê trứng. Chả khác gì kem trứng mẹ làm hồi bé pha với cà phê thôi. Nói chung là có cái để khoe là đã thử, tỏ ra là đã từng chơi tí.
À thế thì cũng phải khoe thêm là có hai con bé mặc áo đôi màu đen dù không hẹn trước ôm bỏng ngô và cốc Nestea chạy 3 tầng rạp QG đánh rơi bỏng ngô như Mỵ Châu rắc lông ngỗng vào lúc 10h sáng nay. Xem phim muộn 15p và cũng chẳng phải vào rạp vì phim mà vì... nhau. Phim bình thường, có nhau là chính. Chẹp.

Chuyện phố chuyện đêm, chuyện những ngày qua không vội.
Taken by me.

   
    Cực ghét cái cảm giác là người ở lại.
    Cực căm ghét cảm giác chia tay chia chân.


  Tháng 7, tháng 8, tháng của những cơn mưa bất chợt, nắng tức thì.