mercredi 25 mai 2011

Maman (Maman dis moi pourquoi) - Pierre Lapointe

Maman (Maman dis moi pourquoi) - Pierre Lapointe
Mẹ ơi, hãy nói cho con tại sao



Maman
Maman dis-moi pourquoi
Les oiseaux au fond de mon cœur
À toutes les minutes pleurent
Même si t'es là pour, les consoler
Maman dis-moi pourquoi
Tout c'qui bouge autour de moi
Me donne juste envie de pleurer
Comme le jour où je suis sorti de toi

Si c'est ça avoir 20 ans
J'aime mieux être un enfant
Si c'est ça avoir 20 ans
J'aime mieux mourir maintenant

Maman dis-moi pourquoi
J'me sens vieux de l'intérieur
Même si les minutes de mes heures
Sont encore trop jeunes pour m'assoupir
Maman dis-moi pourquoi
Le bonheur entre mes mains
Comme la porcelaine se casse
C'est tu parce que je suis trop maladroit
Ou si c'est la vie qui m'aime pu

Si c'est ça avoir 20 ans
J'aime mieux être un enfant
Si c'est ça avoir 20 ans
J'aime mieux mourir maintenant

J'le c'est que j'le verrai jamais
Le jour où comme toi je serai vieux
Et puis qu'les rides sur mon visage
Seront arriver pour y rester

Il faudrait pas trop t'en vouloir
Si t'arrive pu a me consoler
C'est qu'les oiseaux au fond d'mon cœur
Sont trop presser de s'envoler



* * *
Mẹ ơi
Mẹ ơi, mẹ hãy giải thích cho con
Vì sao mấy chú chim non mỏng manh
Sống trong tim con, cứ khóc mỏi mòn
Dù mẹ vẫn đây, trìu mến dỗ dành
Mẹ ơi, nói con nghe vì sao thế
Vạn vật chuyển động quanh con giòn giã
Chỉ làm cho con ngắn dài giọt lệ
Giống như cái ngày con vừa sinh ra

Nếu ta hai mươi, đời chỉ có thế
Con xin được mãi làm trẻ thơ
Nếu khi hai mươi, đời là vậy
Con xin được trở về làm cát bụi mà thôi

Mẹ ơi, mãi mãi con vẫn không ngờ
Tóc con còn xanh, nhưng lòng già nua
Đời người có bao nhiêu giây, phút, giờ?
Ngày dài đăng đẳng, bao giờ sẽ đêm?
Mẹ ơi, nói cho nỗi buồn con vơi
Hạnh phúc đầu đời, nắm chưa đầy tay
Một chút lơ đãng, con chợt đánh rơi
Như bình sứ con vụng về làm vỡ
Hay như lòng người, quay lưng với con

Nếu ta hai mươi, đời chỉ có thế
Con xin được mãi làm trẻ thơ
Nếu khi hai mươi, đời là vậy
Con xin được trở về làm cát bụi mà thôi

Con biết rằng, con sẽ không được như mẹ đâu
Được trưởng thành, dù có trải qua khắc khoải
Được nhìn tóc xanh kia hóa trắng,
Được nhìn mắt môi kia ghi lại những tháng năm...

Con không nên cứ dằn vặt mẹ mãi
Mẹ có dỗ dành thêm cũng vậy thôi
Không phải lỗi mẹ đâu, lỗi là con cả
Những chú chim non trú ngụ trong lòng con
Chúng vội vã ước mơ được cất cánh...
Và một ngày kia, con cũng sẽ bay xa.



mardi 10 mai 2011

Someone

    Vừa lượn lờ fb và thấy những câu nói, những lời than vãn, những câu kêu gào...
    Của những cô gái của tôi.
 
    Lâu lắm rồi không khóc. Nước mắt đang khẽ khàng chảy trong bài hát Someone like you của Adele. Tôi cảm giác muốn khóc, muốn gào to, cảm giác bức bối ức chế.
     Khóc không phải vì bản thân mình, tôi khóc vì nỗi đau của những người khác. Ôi những cô gái của tôi. Tôi lại vừa nhận đc 1 tin nhắn của một cô gái rằng: Cô ấy đang đau, đau lắm, cô ấy không biết làm gì cả. Thời gian gần đây những cô gái của tôi đều đang có vấn đề rắc rối. Và tôi may mắn khi là điểm tựa khi là nơi trút bỏ muộn phiền của họ, tôi hạnh phúc khi được là nơi họ tìm đến khi buồn đau, là bờ vai cho họ khóc, tôi biết mình may mắn.
    Đôi lúc một ngày dài mệt mỏi nhưng tôi vẫn giỏi đến mức đủ sức lực để gồng chút hơi sức cuối và gồng gánh thêm một chút nỗi đau với họ.
    Nhưng rồi một buổi sáng khi đọc tin nhắn của một cô gái khi thức giấc, tôi chợt thở hắt ra. Những cô gái  của tôi...
    Và rồi, tôi chợt nhận ra rằng...
    Tôi cô đơn quá. Khi tôi may mắn là nơi trút bỏ muộn phiền của những cô gái quanh tôi, thì ai, ai may mắn là người để tôi tìm đến. Không ai cả.
    Một đêm vắng khi làm bờ vai cho một cô gái khóc, tôi chợt nhớ đến một cô gái khác đang ở xa tôi. Rằng không có tôi cô gái ấy giờ này biết tựa vai ai mà khóc. Tôi nhớ da diết. Những buồn đau những tuyệt vọng, những hạnh phúc những khổ đau. Tôi thương họ, tôi thương tôi. Chắc có lẽ bởi chẳng thứ gì là mãi mãi và tôi biết chắc tôi cũng đầy rồi. Tôi cũng phải tràn.