mercredi 20 avril 2011

Ẩm

    Vừa chuẩn bị viết mấy dòng này thì có điện thoại, đọc tên người gọi mà tôi hoang mang, giờ này mà gọi thì hơi bị sợ - tôi nhấc máy ngay (thói quen với số này là không bao giờ nghe). Phù, vì sao tôi sợ? Vì tôi sợ thằng bạn thông báo: mày ơi lên thi!!! Mướt mồ hôi. May mà chúng nó chỉ rủ rê đến nhà đứa bạn đàn đúm ăn uống. Vốn lười nhác, lại vừa tắm xong, cũng muốn thảnh thơi chút nên chẳng muốn đi, tí nấu mì ăn cũng được.
     Đang định viết cái gì mà thành cái này...!
***
    Đang nghe If của TY - soundtrack của một phim không xem, nhưng rất thích bài này. Lúc tắm xong, đứng lau tóc cho khô, chợt nghe thấy giọng đọc lồng tiếng cho phim hay chiếu lúc 6 giờ chiều ở Vtv3, nghe loáng thoáng thì là phim Tàu. Bỗng nhiên thấy nhớ nhà, nhớ một cách nhẹ nhàng. Nhớ những giờ này ở nhà sẽ vừa làm gì đó có thể là nấu cơm hay giúp mẹ nấu cơm hay tắm,  và chạy ra chạy vào hóng ti vi. Và đôi khi vốn không ưa phim Tàu nhưng thằng em đang xem nên sẽ vẫn chăm chú... hóng theo. Và thế là gọi về cho mẹ. Mẹ đang nấu cơm. Em xem ti vi. Bố chắc đang tắm.
     
     Còn một điều nữa khi nghe bài If này.

     Dạo này tự nhiên có cảm tình với một người khác giới. Lạ thật. Chưa từng gặp nhau. Nhưng với những gì tôi biết về người khác giới này thì tự nhiên tôi có cảm tình. Chỉ thế thôi. Lớn rồi mà còn ẩm ương thế này. Chắc cũng chỉ là nhất thời suy nghĩ và ấn tượng, chắc cũng chóng qua thôi. Nhưng phải nói là tôi thích cái sự vừa mạnh vừa yếu, vừa vui vừa hiền, vừa ngây ngô và khô khan của người khác giới này. Nói ra nghe thật buồn cười, chả hiểu chính mình đang miêu tả cái gì nữa. Ẩm ương hết sức.

     Đã lâu lắm rồi không có cảm tình với một người khác giới nào, nên cái cảm giác này cũng hay ho. Lạ lùng như một món ăn lâu rồi không ăn, giờ tình cờ nếm lại thấy nó hoá ra vẫn ngon lành. Cũng may rằng người này ở xa xôi. Không muốn thì sẽ chẳng bao giờ gặp. Bây giờ đang cảm thấy cảm giác là thật, cảm tình là thật nên thấy tha thiết lắm. Biết đâu sau này  nghĩ lại đọc những dòng này lại tự cười mình. Ai chẳng có những lúc ngớ ngẩn ẩm ương thế này. Kể ra cũng hay, thế mới biết tôi vẫn còn cảm xúc với người khác giới. Và vì chẳng ở gần nên ngại ngùng cũng chẳng cần thiết, tôi nói luôn với người khác giới rằng (nói ngay lúc cảm thấy muốn nói ngay nhất, sợ rằng qua lúc bốc đồng ấy rồi là chẳng có can đảm nói ra): có cảm tình... 
     Tôi cũng không rõ cảm giác của người khác giới lúc ấy thế nào. Chắc có chút bất ngờ, ngạc nhiên và lạ lùng. Vì chưa từng gặp nhau. Chắc cũng hơi viển vông nữa (Bật đi bật lại bài If mãi)... Tôi cũng chưa nói rằng: đừng lo, chắc chỉ một thời gian thôi sẽ hết. Người khác giới và tôi trước nay chỉ như những người quen chứ không biết. Quen nhau trong cùng một tập thể chung một sở thích, nên những gì để nói chỉ là sở thích ấy. Vì không gặp nhau nên cũng không biết gì nhiều về nhau, nhưng đúng ra rằng tôi biết về người khác giới ấy chắc nhiều hơn người khác giới biết về tôi. Vì người ấy mở lòng vui vẻ hơn tôi. Có lẽ vì thế mà tôi có cảm tình chăng?! Chắc là thế rồi. Cái cảm giác của "có cảm tình" này nó diễn ra lâu lắm, chưa hẳn là thích. Chỉ là thấy người khác giới chuyện này hay nhỉ, làm được cái này cái kia, suy nghĩ thế này thế kia, thú vị thật... Dần dần dà dà nhận ra rằng bản thân mình quá là quan tâm đến người ấy một chút nhiều hơn. Thế là chợt nhận ra mình có cảm tình.

     Tôi không biết nếu bây giờ tôi nói với người khác giới rằng: đừng lo, rồi sẽ chóng qua thôi, thì người ấy có buồn không. Nếu là tôi chắc tôi cũng thấy hơi buồn, và buồn cười. Cảm giác như câu chuyện của mấy đứa mới lớn. Mặc dù tôi thì cũng vẫn chỉ đang lớn. Những phản ứng bây giờ của người khác giới với tôi đúng với những phản ứng của "một người biết một người thích mình". Quan tâm những điều xưa nay chưa bao giờ thèm để ý, nhìn thấy bóng dáng nhau là thấy không yên, nói chuyện nhiều hơn (cho đỡ ngại) dù trước nay chưa bao giờ nói chuyện nhiều.
Capture of CS
     Chỉ có thể nói một từ. Lạ lùng. Tại tôi thôi. Nhưng tôi thích sống thật với cảm giác của chính mình. Không nên giấu giếm. Nhất là với một thứ tình cảm chân thật.
      Bỗng nhiên muốn mình thích mãi...
***
     Tuần căng thẳng nhất đã qua. Nhưng những việc phải làm vẫn còn, chỉ là mật độ được giảm xuống. Cuối tuần này lại thi một môn nữa, còn một cái chứng chỉ chưa thi để lấy được. Trì trệ khủng khiếp. Sao cảm giác lúc nào cũng thấy mình vội vàng sợ hãi thời gian. 
      Mỏi mắt rồi nghỉ thôi.
      Cái bài này viết nhảm thật.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire