jeudi 18 août 2011

Ôi cô gái, em tìm ai trong nỗi nhớ không màu?

        Muốn viết cho những ngày qua không vội này, dù bận bịu dù gấp gáp với những thứ chỉ có tên là "chơi", những những điều lần đầu tôi làm, những cảm xúc lần đầu gặp, khiến tôi muốn lưu giữ. Loanh quanh mỗi khi có hứng lại làm một vòng net mới quay sang viết thì cảm xúc đã bay đâu hết.

        Càng ngày tôi càng nhận ra cái câu "người trẻ nghiện thứ có tên cảm xúc" đúng với tôi, tôi luôn cần một thứ cảm xúc để giúp bản thân tồn tại. Như tôi đã nói với một cô gái đêm qua: Tôi là người sống bằng cảm giác nhớ thương, nên tôi nuôi dưỡng nó. Và với những cảm xúc hỗn loạn của ngày hôm qua khi nó tình cờ trỗi dậy, tôi thấy phát rồ với chính mình, với thứ cảm xúc chính tôi không kiềm chế được, không nắm giữ được.
       Đang nghĩ nên xuống rót nốt chỗ vang còn lại lên uống.
     
      Những ngày vừa qua, tôi sống hừng hực, cháy như một ngọn lửa, hết mình gặp gỡ, giao tiếp, hò hẹn... Và chính tôi  cũng giật mình vì... sợ. Tôi chợt nghĩ, sau đó, tôi sẽ thế nào? Tại sao tôi lại cháy thế này? Bỗng nhiên cháy hừng hực thì sau đó sẽ là gì? Tôi sợ. Một ngọn lửa sau khi cháy sẽ là tàn tro.

      Vụn vặt của những cảm xúc. Tôi tự khiến mình nhớ thương dằn vặt, tôi tránh nhìn một cái nick online, một cái tên rất thân quen, một con người tôi biết quá rõ. Mà giờ đây tôi sợ, chỉ vì những ảo giác - mà có phải là ảo giác do chính tôi gây ra vì cơn nghiện cảm xúc của mình. Bao nhiêu cho đủ, bao lâu cho vừa. Tôi không có một người cho riêng mình nên tôi tìm kiếm nhớ thương ở mọi nơi, ấp ủ từ mọi người. Tôi nuôi dưỡng chăm nom "nó" như một con chó con, để nó quẩn quanh bên tôi. Và tôi nhận ra, là cá nhân - là tôi đang nuôi tôi sống.

        Tôi đang đợi quay về với guồng quay cuộc sống để tôi không còn những thứ cảm xúc hỗn loạn này. Hôm nay, là lần đầu tiên sau rất nhiều lần tôi thấy mình nhẹ nhõm trước con đường sắp đi. Tôi chưa có được cảm giác này, phải thừa nhận như vậy, và tôi cũng nhận ra tôi quan trọng hóa vấn đề. Tôi nhấn chìm tôi trong lo lắng, hồi hộp không yên, nhưng tất nhiên những điều giữ cho riêng mình nên chẳng có ai vỗ vai tôi nói rằng thoải mái lên, ổn cả mà. Một điều vô cùng đơn giản mà rồi chính tôi lại tự nhận ra cho mình. Tự cười với mình mãn nguyện.

        Và tôi hát thầm.

         Mai em ra đi em phải thật vui lên nhé!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire