lundi 10 octobre 2011

(Không biết tên gì đâu)

    Đọc lại một bài viết trong này  và thấy hay ho. Lại bắt tay gõ lạch tạch, cái chính mò vào đây là vì... nhìn cái ảnh đầu trang đẹp quá (tự sướng). Ngày nay lại thấy như ngày nghỉ (thì đúng là đang "tự" nghỉ còn gì). Mưa. Rầm rập trên mái tôn. Rào rào róc rách trên mặt sân. Lộp độp trên lá (riêng thứ tiếng này cứ làm tôi nghĩ nó đang gõ lên lá chuối dù không phải, và hơn hết là  cảm giác như đang ở nhà ông bà ngoại - nói đến đây đã thấy hiện ra cái sân với bưởi nhãn chanh xanh mát rồi).
     Lại phải nói câu cũ, không biết nước ở đâu mà đổ xuống xứ sở này lắm thế? Lần đầu thốt ra câu này cũng vào thời điểm này cách đây 4 năm. Nhanh thật. 4 năm, ngỡ ngày nào còn chẳng dám nghĩ đến những ngày phía trước, nay được tản mát mà nghĩ về những ngày đã qua. Dù gì cũng là một phần đời, một phần ký ức, may mắn rằng dù có vui hay có buồn thì cũng là có dấu ấn để nghĩ lại, sợ nhất rằng nhạt màu đến độ vô hình. 
     Carpe diem. Học lâu rồi mà nay nhìn lại mới nhớ ra. À thế, carpe diem!

     Loanh quanh, lang thang net niếc mất cả buổi sáng, sắp chính ngọ rồi. Cái hay/dở của trời mưa rõ sụt sùi là không có khái niệm thời gian, 3g chiều ngủ dậy lơ tơ mơ có thể tưởng đây là buổi sáng. Không có khái niệm thời gian cũng đồng nghĩa thời gian qua bay biến rồi mà cứ ngồi đấy ngỡ sớm sủa. Tóm lại, đói và không có gì ăn và không có ý định đi ra ngoài (dù rằng cái chợ cách khoảng 50m đi về bên tay trái và rằng hàng bán đồ gói đồ hộp cách 50m đi về bên tay phải).

***

Cuộc đời đưa đường dẫn lối lại quay về giấc mơ thưở ban đầu.

Vừa eyes relax, hay phết, học được thói kiên nhẫn và chờ đợi trong khi cho mắt nghỉ ngơi.

Đi "ăn" sữa. Đấy là lý do vì sao mua sữa mẹ ạ. Ha ha.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire