Thèm viết lách, rất thèm. Sáng qua mưa nắng thất thường, lôi sổ bút ra viết được vài dòng, nhìn chữ biết tâm trạng không ổn buông bút bỏ đó. Lướt đọc feedly mới import từ google reader sắp ngỏm một folder mới lập tên Vietnamese young, những dòng nhật ký lãng đãng của rất nhiều người trẻ, mà đã phần là người mê đọc thích viết lại làm mình muốn viết gì đó. Trong cuốn nhật ký, trang gần đây nhất có một dòng mình viết: Có lẽ mình không phải đang sống, mà mình đang đọc cuộc đời này. Đọc một cách chậm rãi dù khó hiểu.
Nửa năm, mà không một năm trời không viết lách gì. Đôi lúc thật đáng sợ, muốn tìm dấu vết của một năm qua, ký ức không lưu giữ lật giở những cuốn sổ trắng tinh, đến đời sống xã hội ảo cũng không một dòng đánh dấu. Bàng hoàng không hiểu ai đã xé một chương trang đời mình hay thực ra mình ngủ vùi một năm qua giờ mới tỉnh dậy.
Đã tròn một tháng từ ngày chính thức bỏ việc, "thoát được đống cứt" như lời bạn và mình vẫn nói. Đúng vậy, không phải là bỏ mà còn là thoát, nhìn playlist nhạc của những ngày tháng đó bài hay nghe nhất là Runaway, nhẹ nhõm cảm ơn bản thân đã quyết định làm điều đó. Những ngày này một tháng trước mình đang hân hoan đón chờ một giai đoạn mới của cuộc đời, mở đầu bằng đóa hồng vàng bạn mua về chào mừng ngày mình nghỉ việc. Và đóa hồng đó vì những ngày nắng chói chang nhiệt độ không bao giờ dưới 35 mà tàn lụi khi chưa một nụ nào kịp nở. Đến giờ thì mình nhận ra có lẽ đó là những dấu hiệu báo cho một tháng tiếp theo trong tàn lụi của đời mình. Đã một tháng trôi qua - mình - chính thức được gọi là thất nghiệp, vô công rồi nghề. Lẽ ra nếu được viết 1 tuần trước thì chính xác hơn chút nữa bởi tuần này mình đã đi học d.b2. Đó là thứ duy nhất mình làm được sau một tháng?
Những ngày nghỉ ở nhà, nhẹ nhõm. Sáng ngủ nướng dậy thong thả ăn sáng uống cà phê rồi nhẩn nha đọc sách nghe nhạc lâu lâu hứng chí xem the voice uk gần trọn. Đem những cuốn sách ngâm 2 - 3 năm trời mà số kẹp đánh dấu sách của mình giờ cũng không đủ nữa ra găm nhấm tiếp. Và vừa vác thêm một đống nữa về khi mà lương của tháng làm cũ thằng boss vẫn chưa trả đủ, đúng là cứt, cứt thật mà.
* * *
Hai hôm nay tình cờ xem một phim HQ trên ti vi, hai cô gái lần mò lên mạng xem online vietsub 4 tập một đêm và giờ thì đang nghe soundtracks phim. Và mình tweet một stt đêm qua (tài khoản twitter này cũng như nơi này, mình nói mình nghe) "Back to Teenland, two young lady, is it good? Cool." kèm bức ảnh giá sách trong phòng. Căn phòng của một phần tuổi trẻ này sẽ là nơi lưu dấu chúng ta. Lần nào cũng vậy, xem phim hàn luôn làm mình cảm thấy trẻ lại như tuổi 18, đầy sức sống và mộng mơ. Đến mức khi gõ đến những dòng này mắt mình có nước. Mình nhớ mình của tuổi 18 đó quá, những tháng năm nhựa sống chảy rần rật qua từng mạch máu, khi bầu trời xanh ngắt trên đầu và đất nở hoa rực rỡ trước mắt. Mình và Ha rú lên cười mỗi đoạn tâm đắc và quay sang nhìn nhau bởi cả hai đều có cảm giác ấy. Welcome to Teenland! Các cô gái trẻ mặt mịn tóc hất cao hở trán nói cười của những năm tháng nào đó, có xa xôi đến thế? Mình bỗng muốn xóa sạch số phim âu-mỹ trong máy, những thước phim cũ kỹ luôn khiến mình thoải mái trầm mặc và cảm xúc dâng tràn bởi độ tuổi này. Mình muốn vứt hết chỉ để níu giữ những cảm giác trẻ trung - ảo giác - này?
Những bộ drama Hàn luôn có giá trị trong lòng những người yêu mến nó. Mình không phải người mê mẩn hâm mộ nhưng là một trong rất nheieuf người chịu ảnh hưởng bởi tinh thần mà drama Hàn mang lại. Mình thích điều đó, chẳng phải ngại ngùng bởi cảm thấy mình rẻ đi một nửa vì thích một thứ gì đó của HQ. Những bộ phim Hàn đến với mình rất tình cờ và thường đê lại một dấu ấn giai đoạn trong đời mình. Bộ drama Hàn duy nhất mình xem trọn bộ (trong 1 tuần thì phải) là Iris đầu tiên, đến Cs nơi mình gặp rất nhiều con người thú vị mình cũng chỉ xem được tầm gần 10 tập, hy vọng thế. Và trường hợp gần nhất là hơn 1 năm trước, Scent of a woman xem được tới tập 8. Không khí và tinh thần của bộ phim này làm mình ăn ngon và học tốt, thấy mình hoàn thành được việc gì đó mỗi ngày, nhưng cũng k kết thúc. Và drama SG này mình nghĩ là mình sẽ xem hết, vì sao, đang rảnh và có Ha xem cùng. Bộ phim lần này cũng vậy 2 cô gái trong phim làm mình và Ha nhìn nhau cười rũ rưỡi bởi hoàn cảnh và một số đoạn giống 2 đứa quá. Đơn giản vậy đấy, SG này sẽ giữ một phần giá trị tuổi trẻ những tháng năm bên nhau của mình và Ha, và đơn giản nhờ SG mà mình viết được những dòng nay sau hơn 1 năm không viết lách gì. Vậy thôi.
Còn mình, hôm nay khi đọc một vài dòng về Nhân mã và nhóm máu AB. Trong khi Nm là kẻ lạc quan yêu đời nói nhiều cười nhiều thì AB đặc trưng với kiểu trầm tính yên ắng không nói những thứ quái đản đang chứa trong đầu ra. Mâu thuẫn chung trong một con người. Là Nm điển hình, bạn bè mình kêu không phải, mà chúng đâu biết mình còn là AB, có lẽ phải cho chúng biết thôi.
Mình nghĩ, ừm vậy đấy, có lẽ là cứ chăm đọc thôi. Để đi đâu ít nhất không biết nói gì còn có vốn mà nói chuyện.
Trời chuẩn bị mưa, hy vọng sẽ mưa to, mưa xối xả (xin lỗi người đi đường), bởi những cơn mưa luôn làm tâm trạng mình ổn định hơn, chính xác rằng tốt hơn. Nếu nhiệt kế thời tiết chính là tâm trạng mình thì những ngày nắng kéo dài chính là vẫn đề của mình. Cần phải lên xuống, đừng thẳng căng mãi như vậy, khó ở và u mê.
tháng 6, mưa.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire