jeudi 15 décembre 2011

Ý nghĩa của sự vô nghĩa




        Hồi Wii game mới ra và còn đang nóng sốt, tôi cũng đua đòi mua một bộ về chơi. Ngày lại ngày, tôi hì hục uýnh te-nít, uýnh kiếm, bắn nhau ì xèo.
         Nhưng mấy trò đó, chơi chừng nửa ngày là chán. Trò giữ chân tôi lâu nhất là Cooking Mama. Nintendo Wii thì ai cũng biết, nó là một máy trò chơi có thiết bị ghi nhận cử động. Ví dụ game Cooking Mama bắt bạn làm món cá hồi sốt bơ chanh chẳng hạn. Tay bạn cầm remote điều khiển phải cắt, phải đập, phải xào, phải lật y cheng bạn đang nấu thật. Bạn cắt không đủ mạnh thì đừng hòng miếng cá nó đứt, bạn lật không đủ nhanh thì thế nào miếng cá cũng bay vèo rao ngoài. Cứ như thế, tôi ôm cái máy Wii luyện trò Cooking Mama, luyện hết từ món Âu đến món Á, món nào công thức cũng thuộc nằm lòng.
       Sau một tháng chơi Cooking Mama, tay tôi gần như muốn bại liệt, ở công ty thì suốt ngày coi đồng hồ mong tới giờ về mà luyện … nấu ăn với cái màn hình LCD. Đời tôi thật sự xuống dốc. Sếp mắng, bạn bè xa lánh, gia đình hất hủi. Tôi không còn biết gì ngoài cái máy Wii.
       Sau một thời gian tự vấn lương tâm, tôi đành bẻ mấy cái đĩa Cooking Mama, và dẹp cái máy Wii vào tủ, trở về cuộc sống thật của mình.
       Tự nhiên nhắc tới Wii, là vì hôm qua, khi phải vào bếp nấu ăn, đột nhiên tôi nhìn những thứ nguyên liệu ấy thấy quen thuộc kinh khủng, cứ như một thứ “déjà vu” hay tiếng Hán Việt gọi là “ký thị cảm”, nghĩa là sự việc đang xảy ra mà cứ như mình thấy nó từ đời này kiếp nào rồi. Hóa ra ba cái đồ quỷ này, hành tây rồi ớt xanh rồi tiêu sọ, rồi thịt bò, tôi đều từng gặp qua trong Cooking Mama. Tôi biết chính xác mình phải làm gì với chúng. Miếng thịt bò này phải đập thế này. Hành tây phải cắt thế kia, theo chiều này… Tôi bèn bắt tay vào “xử” chúng, chỉ khác là không phải quơ tay quơ chân cầm cái remote và nunchuck làm trong tưởng tượng với cái màn hình LCD, mà là với dao thật, thớt thật, và đồ ăn thật.
      Cuối cùng thì cái khoảng thời gian tôi ngỡ là vô ích – khoảng thời gian chơi Wii – cũng mang một ý nghĩa nào đó. Nó giúp tôi thuộc lòng và thực hành nhuần nhuyễn vài chục công thức nấu ăn một cách vô thức. Mà tôi thì có định học nấu ăn đâu cơ chứ! Tôi chỉ muốn chơi game thôi mà!
        Trong đời mình cũng thế. Có những khoảng thời gian thoạt nhìn ta tưởng là vô ích. Nhưng nó luôn ẩn giấu một ý nghĩa nào đó. Tuổi hai mươi bạn đã phí phạm ở những quán cà phê để suy nghĩ về ý nghĩa cuộc sống, thì cũng tốt thôi. Bây giờ bạn sẽ không tốn thời gian để suy nghĩ nữa, mà bắt tay vào tạo nên ý nghĩa cho cuộc sống của mình. Bạn đã phí một năm trời trong quán bar thay vì làm việc, và bây giờ bạn hối tiếc? Có hề gì đâu, vì từ bây giờ, bạn sẽ chẳng còn hứng thú để bước vào bar nữa, và bạn làm việc gấp nhiều lần để đắp bù cho thời gian đã mất.
          Chỉ có điều, bạn có đủ tỉnh táo để đứng lên, cất bộ máy Wii vào tủ, bước ra tự nấu một món thật, ngửi được nếm được trong căn bếp của chính bạn? Và bạn có đủ lạc quan để nhận ra rằng, ồ, thì ra khoảng thời gian đó đâu hề phí hoài, mình đã thuộc đến vài chục công thức nấu ăn vừa Âu vừa Á?

NGUYỄN THIÊN NGÂN
(Nguồn: bmmua.com)

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire