samedi 26 mars 2011

Crêpe et café

     Hóa ra lật một cái bánh crêpe cũng chẳng có gì khó nhỉ. Thế mà trước nay cứ nghĩ phức tạp và đòi hỏi kỹ thuật cao lắm, khi mỗi lần xem tivi thấy các chương trình hay phim có chủ đề nấu ăn vẫn đem hình ảnh này ra để miêu tả một đầu bếp có tài. Làm tôi to tát hóa cái việc "cầm cán chảo xúc nhẹ hợt vào không khí cho tấm bột rán mỏng trong chảo bay lên không trung trong khoảng 1/10 giây và đáp xuống chảo bằng mặt bên kia". Hôm nay tôi đã lặt một cái crêpe bán kính tới khoảng 12cm.
(Chuẩn bị cắt điện giờ trái đất - Earth Hour trong 1 tiếng - chẳng cần đến giờ Trái đất làm gì cho to tát, ngày nào mình cũng tắt điện lúc tối chỉ còn để đèn bàn và máy tính).
     Một bữa ăn với bánh crêpe nóng hổi rắc ít đường lạo xạo trên bề mặt trắng mờ kèm những vệt chấm đen lấm tấm như ám khói, viền bánh giòn giòn, chính giữa bánh mềm thơm sực nức mùi bột mì, ăn kèm một cốc café nóng. Còn gì thú vị hơn, lôi cái máy phim ra xoay trái xoay phải, né sáng né tối, vừa ăn vừa chụp đến chục kiểu. Nhưng ảnh thì chưa có, tình hình này nguy cơ đã cháy đến nửa cuộn phim vì cái vụ cuộn phim trước khi chụp của bản thân. Chờ tháng sau có tiền mới đi rửa, đi scan được - một vụ tốn kém đây.
     Và bữa ăn sẽ hoàn toàn parfait nếu đây là một buổi sáng cuối tuần - và bây giờ đang là hơn 8 giờ tối, và uống café với tôi vào giờ này chẳng hay ho thích hợp gì, nên chỉ dám pha nửa gói. Mấy hôm nay không hiểu làm sao lại có hứng thú trở lại với ăn uống, nhưng không phải bữa ăn tử tế thuần  việt mà là sáng chế ra đủ loại món: sáng thì mì xào ướt, xế chiều và tối đã hí hoáy chơi hẳn cơm chan nước chè (trà lipton đào mới sành điệu hại điện) - Ochakuze. Cứ mơ hồ trong đầu về hình ảnh món cơm nước chan nước chè nóng này từ một bộ phim nào đó, nhưng thật sự không nhớ nổi là phim nào. Và hóa ra cơm chan nước chè ăn... cũng được đấy. Cơm mà lạnh rồi thì lấy ngay bình chè nóng lúc nào cũng sẵn (mỗi tội là có hương đào), nhắc đến chè, lại thèm cá kho nước chè của mẹ quá. Những ngày này cứ mưa mãi, cả tuần rồi không dứt, dai dẳng, làm tôi lười biếng chẳng muốn đi đâu, mai mà là một ngày nắng thì có lẽ sẽ đủ  can đảm đi mua cá ngừ về kho - à nhưng chưa có chè. Nhưng thôi chả phải nghĩ ngợi nhiều  vì tôi biết ngày mai mưa chẳng thể tạnh.
      ***
     Cả một ngày nghỉ ngồi duỗi chân tha thẩn trong căn phòng nhỏ đầy sách và những tờ giấy nhớ khắp nơi. Tháng tư rồi mà trời vẫn còn rét mãi, gió thổi hun hút, thốc hẳn vào cái hành lang ngắn, ùa cả vòng phòng. Lạnh cóng. Và tôi mặc áo ấm dày, cổ quấn khăn (mới được gửi tặng hôm kia), ngồi bệt trên tấm nệm như nệm uống trà Nhật đọc Memories of Geisha. Thấy mình nhàn cư vô cùng. Cứ trễ nải và lười biếng cả ngày dài dậy sớm (9 giờ sáng - với tôi thế là cả một kỳ tích rồi), đến tối vẫn chẳng có cái hứng thú với thứ tên là học bài. Mặc dù giấy nhớ dán chi chít các hạn nộp đề tài nọ, thu hoạch kia, rồi làm nhóm, dịch Anh... Những người không chuyên nghiệp và làm mọi việc theo hứng như tôi luôn gặp vất vả.
     Và hôm nay là ngày kỷ niệm Thanh niên 26/3...
Photo by Vine
       Mai lại là chủ nhật. Hy vọng sẽ tìm ra cái thứ tên là hứng để bắt tay vào một rổ việc sắp đến hạn.
Rét cuối tháng 3. 26.03.2011

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire