Trời mưa, bay bay buổi sáng, rơi rớt buổi chiều và giờ là tí tách buổi tối. Nhưng thực sự tôi yêu vô cùng thứ gọi là "tiếng mưa" ấy. Như cô bạn nói, nghe như một bản nhạc, khi buổi sáng thức dậy cả hai đều nói rằng buổi đêm không có tiếng mưa rơi trên mái, thấy buồn buồn. Tượng thanh chính là gợi cả hình và ngược lại. Và tiếng mưa với tôi chính là ví dụ rõ nét nhất, tiếng mưa chỉ là một tên gọi chung cho một thứ âm thanh của một hiện tượng cụ thể có tên là "mưa". Và với tôi, tiếng mưa có nhiều giai điệu lắm, tiếng lộp độp khe khẽ trên những chiếc lá bản to, tiếng rầm rập chỉ vài hạt đong đưa trên mái tôn - nó làm tôi nhớ nhà, bên dưới cửa sổ cạnh giường tôi là mái hiên che sân, mái hiên bằng tôn sắt như thế. Rồi tiếng tí tách, lích chích, mà chỉ nghe thôi cũng đủ thấy những con tôm tép từ giọt nước mắt của trời nhảy nhót trên mặt sân lát gạch đã ngả màu rêu. Tất cả như một bản hòa tấu hoàn hảo mà lúc này tôi mới nhận ra, piano, violin, cello, trống... Orchestra de la pluie.
Có vũ điệu nào tự nhiên và ngọt ngào hơn thế, hay vì tôi quá mơ mộng đến hão huyền.
***
Tự nhiên tôi muốn viết thế này nghĩa là (và tôi cũng nghĩ là) tôi đang "có vấn đề". Nếu dùng chữ buồn thì không phải, mạnh quá. Nếu bảo man mác thì cũng chưa hẳn, tôi thấy nó vô cớ đến ngớ ngẩn. Tôi cũng không biết tôi đang ở trạng thái nào, ừ thôi thì cứ coi như đây là một bản đối lại với tiếng hòa tấu của mưa kia, trong tôi đang hòa ca Orchestra des sentiments.
Có là lẽ vì mưa, có lẽ là vì cô bạn bị mất xe, là vì tôi nghỉ học buổi tối, là vì tôi thấy người người vui vẻ và tôi (cảm) thấy mình cô độc. Mà lúc này 9 giờ tôi đã viết lách thế này.
Cuối tháng 3, đầu tháng 4 (hay kéo dài cả tháng 3) có rất nhiều việc phải làm, và cho đến giờ vẫn là hiện tại tiếp diễn. Tôi bận rộn với những việc "phải" làm, nhưng lại bỏ bê thư thả cho mình với những việc "cần" làm và cả "muốn" làm. Con người bao giờ cũng thế, những thứ bắt buộc bao giờ cũng nặng và quan trọng hơn những thứ thuộc về cá nhân.
***
Những ngày này, những người dân Nhật đang bắt đầu tái thiết cuộc sống sau hoạn nạn, "dù sao thì trái đất vẫn quay" (Galieo Gallile) có mất mát, đau thương thì vẫn phải sống tiếp, người đã khuất sẽ chẳng quay về, nước mắt rồi cũng phải gạt đi. Đôi lúc cuộc sống phũ phàng thế đấy, dù có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa, và cuối cùng ta vẫn còn tồn tại thì ta vẫn phải "sống" phải bước tiếp. Trừ khi ta dám kết thúc, dám dừng lại ngay khoảnh khắc này. Hỏi mấy ai được dũng cảm đó - nếu không tính đến nông nổi.
Photo by Vinnette |
Có một thứ quý giá chỉ được cho duy nhất một cái, biết là quý mà chẳng biết dùng thế nào cho đỡ phí. Có ai biết để mà chỉ cách, khi mà ai cũng chỉ được cho mỗi một lần.
Trời mưa, thèm ăn mì tôm, ăn 1 gói xào khô (gọi là xào khô chứ thực ra là đổ nước nóng vào trần rồi đổ nước đi xong mới cho gia vị), chưa thỏa mãn lại ăn thêm gói nữa, mì nóng, xì xụp. Rồi cứ như trời mưa thêm chất xúc tác ăn uống, lại lôi gói bánh oreo nhân đen ra ăn cho đã đời. Buồn cười thật, cứ như cái thùng không đáy, cái gói bánh này đúng là không có duyên nợ với bạn niềng răng rồi. Định bụng mua để khi nào đi học tối hai đưa nhai nhồm nhoàm cho sướng, thế mà lần một mình quên, lần hai mưa rồi nghỉ, lần ba bạn mắc cái số đen không đi được, khổ thân bạn. Nhắc đến lại thương rồi.
Cuộc đời này hình như từ "công bằng" sinh ra chỉ để làm cảnh, làm một vật trưng bày xa xỉ trong tủ kính lấp lánh của một cửa hàng hàng hiệu, để người ta cứ mãi ngắm nhìn, mãi ước ao mà chẳng bao giờ có thể chạm đến được. Có chăng cũng chỉ là ngắm nghía qua lớp kính với đôi mắt long lanh ao ước, và thực sự chẳng biết "công bằng" - "nó" được làm bằng chất liệu gì, sờ vào bên ngoài chắc mềm, mát, mướt...lắm nhỉ, hay nó bằng gỗ, nhìn nó mộc mạc thế kia mà, hay là đồng thau thì mới quý giá đắt tiền thế.
Ai mà biết.
Có "bất công" thì thừa đấy, lấy không, cho luôn đấy chứ cũng chẳng cần giảm giá.
***
Có những kẻ sĩ, ở đời tự bước lên bằng đôi chân trần của mình, làm nên bằng bàn tay của mình, những muôn đời mong hái được quả ngọt, gặt được thành công. Vì...
Ta tin vào công bằng.
Ta đã làm, ta sẽ được.
Chỉ có thứ quả bất công, là thứ quả tự rụng xuống tay người hái quả.
Lẩn thẩn.
PS: được cho một cái máy ảnh chụp phim, nhưng là máy số, dù sao thì háo hức vẫn đủ độ để chụp choẹt cho đủ 36 kiểu fuji và chờ đợi một ngày nào đấy đi rửa và ngắm nhìn thành phẩm.
Cái cốc uống những giọt vang cuối cùng, đọng lại màu đỏ như màu "bordeaux", lấp lánh ánh đỏ đậm đến đẹp (dù biết là có màu dâu tây thì đúng hơn), chẳng muốn rửa, để ngắm mãi, mùi vẫn còn thơm. Cái nút liège thì nở to hít không khí mà lớn lên vậy.
Jours de pluie. 220311
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire