À cũng chẳng có gì to tát, chỉ vào để nói mấy câu này cho khỏi quên thôi.
1. Mắc bệnh sợ một mình sau một thời gian nhiều mình. Hậu quả của giai đoạn đối thoại cao để phục hồi và trùng tu khả năng giao tiếp vốn có. Độc thoại với bản thân rằng, ân tình đã trao là khó dứt, biết thế nên đừng có trao. Nói là một chuyện, trái tim và khối óc xưa nay vốn vẫn bị coi là hai cơ quan phụ trách hai phạm trù mà người ta có thể gọi là đối nghịch trong một vấn đề chung nào đó. Và bản thân con người thường lấy trí óc để cố gắng điều khiển trái tim. Như hai con đường đứng mãi cứ phân vân bước về phía muốn hay phía nên.
Kéo theo đó là: ở một mình thấy cô đơn, mà ở ngay giữa nhiều người vẫn thấy cô đơn. Cảm giác bứt rứt, bức bối khó chịu, ngay cả khi nằm một mình giữa căn nhà nhiều người qua lại chuyện trò. Căm ghét cái thứ cảm giác vô lý này.
2. Nghĩ mãi về một chuyện đã qua, một người đã làm một điều khiến mình khó quên. Khó quên là đương nhiên với những gì đã xảy ra, nhưng thật sự muốn cảm thấy bình thường là hơi khó mặc dù đã cố gắng, đã thể hiện là không có gì xảy ra. Nhưng bản thân thì vẫn nghĩ ngợi. Chỉ là nhạt là phai, biết thế nhưng vẫn khó chịu khi đi nơi này, nhìn thứ kia lại thấy đầu mình nghĩ đến từ bao giờ rồi, lại tự đập vào đầu mình một cái rằng vớ vẩn. Vấn đề ở chỗ là giữa mình và người này chả có thứ tình cảm nam nữ nào người ta hay có. Thế mới đáng nói. Thà thích đã đành.
3. Nói một mình không ai nghe, còn hơn nói giữa đông người mà không ai nghe.
Chốn này và vài chốn khác thú vị là ở chỗ đấy.
* * *
Tối nay cà phê trứng Giảng ở Yên Phụ, cuối cùng cũng được cà phê trứng. Chả khác gì kem trứng mẹ làm hồi bé pha với cà phê thôi. Nói chung là có cái để khoe là đã thử, tỏ ra là đã từng chơi tí.À thế thì cũng phải khoe thêm là có hai con bé mặc áo đôi màu đen dù không hẹn trước ôm bỏng ngô và cốc Nestea chạy 3 tầng rạp QG đánh rơi bỏng ngô như Mỵ Châu rắc lông ngỗng vào lúc 10h sáng nay. Xem phim muộn 15p và cũng chẳng phải vào rạp vì phim mà vì... nhau. Phim bình thường, có nhau là chính. Chẹp.
Chuyện phố chuyện đêm, chuyện những ngày qua không vội. Taken by me. |
Cực ghét cái cảm giác là người ở lại.
Cực căm ghét cảm giác chia tay chia chân.
Tháng 7, tháng 8, tháng của những cơn mưa bất chợt, nắng tức thì.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire