Vừa lượn lờ fb và thấy những câu nói, những lời than vãn, những câu kêu gào...
Của những cô gái của tôi.
Lâu lắm rồi không khóc. Nước mắt đang khẽ khàng chảy trong bài hát Someone like you của Adele. Tôi cảm giác muốn khóc, muốn gào to, cảm giác bức bối ức chế.
Khóc không phải vì bản thân mình, tôi khóc vì nỗi đau của những người khác. Ôi những cô gái của tôi. Tôi lại vừa nhận đc 1 tin nhắn của một cô gái rằng: Cô ấy đang đau, đau lắm, cô ấy không biết làm gì cả. Thời gian gần đây những cô gái của tôi đều đang có vấn đề rắc rối. Và tôi may mắn khi là điểm tựa khi là nơi trút bỏ muộn phiền của họ, tôi hạnh phúc khi được là nơi họ tìm đến khi buồn đau, là bờ vai cho họ khóc, tôi biết mình may mắn.
Đôi lúc một ngày dài mệt mỏi nhưng tôi vẫn giỏi đến mức đủ sức lực để gồng chút hơi sức cuối và gồng gánh thêm một chút nỗi đau với họ.
Nhưng rồi một buổi sáng khi đọc tin nhắn của một cô gái khi thức giấc, tôi chợt thở hắt ra. Những cô gái của tôi...
Và rồi, tôi chợt nhận ra rằng...
Tôi cô đơn quá. Khi tôi may mắn là nơi trút bỏ muộn phiền của những cô gái quanh tôi, thì ai, ai may mắn là người để tôi tìm đến. Không ai cả.
Một đêm vắng khi làm bờ vai cho một cô gái khóc, tôi chợt nhớ đến một cô gái khác đang ở xa tôi. Rằng không có tôi cô gái ấy giờ này biết tựa vai ai mà khóc. Tôi nhớ da diết. Những buồn đau những tuyệt vọng, những hạnh phúc những khổ đau. Tôi thương họ, tôi thương tôi. Chắc có lẽ bởi chẳng thứ gì là mãi mãi và tôi biết chắc tôi cũng đầy rồi. Tôi cũng phải tràn.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire