Photo by Vine |
***
Tôi nhận ra đã lâu tôi không viết gì. Hay chính ra tôi không biết viết?
Tôi cảm thấy mình khô khan và nhạt. Đôi khi tôi thường viết bằng suy nghĩ, tôi để nó chạy trôi trong đầu, thậm chí tôi sắp xếp câu cú, ý tưởng trong đầu, rồi tôi đọc lên vô thức. Nhưng có một điều rằng rồi tôi không ghi lại, có thể lúc đó tôi đang chui trong chăn chuẩn bị ngủ, hay đang học bài mà chẳng muốn giở sổ hay mở máy ghi chép. Hay bất kỳ lúc nào thẩn thơ có tâm trạng, và dần dần. Ngày qua, năm tới, đã khá lâu rồi, viết lách đã không còn là thói quen. Và rồi tôi lại lo sợ, tôi sợ mình đánh mất thói quen "tốt đẹp" đó. Vì đơn giản, với tôi, viết chính là cách tôi giao tiếp với cuộc sống này.
Đôi lúc tôi nhận ra tôi không dám viết.
Vì tôi sợ câu cú lủng củng, vì chính đầu óc tôi cũng lộn xộn cho mọi ý nghĩ. Và rằng tôi chỉ viết chốc nhát được vài dòng lãng đãng. Nhưng có lẽ tôi quyết định từ nay sẽ học viết, tập viết nhiều hơn. Tôi sẽ không chỉ còn đọc nữa, tôi sẽ viết, sẽ đối thoại với cuộc sống này nhiều hơn nữa.
Và để chính tôi sắp xếp được những ý nghĩ, giải tỏa được tâm trí mình, cho dù có là lủng củng nhất, đó cũng là cách khiến tôi không xếp xó chính mình.
***
Lòng ta là rêu phong thành cổ.
H.
Ngày nắng ấm. 250211
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire